[VKOOK] Tôi Yêu Quý Ngài Mafia
  • Cha nuôi
    Cha nuôi
    Nhãi con chết tiệt này, mày còn dám cắn tao?
  • Gã đàn ông nhìn vết cắn đang chảy máu trên mu bàn tay, lửa giận bừng lên, gã lập tức đuổi theo.
  • Bóng hình nhỏ nhắn chật vật của cậu bé biến mất rất nhanh nơi ngã rẽ cầu thang, chờ đến khi gã đàn ông đuổi đến phòng khách, gã bỗng mở to hai mắt nhìn!
  • Trong phòng khách không biết từ lúc nào đã xuất hiện bốn năm gã to con, bọn họ đều khoác trang phục đen, vẻ mặt hờ hững không chút tình người. Bọn họ khoanh tay đứng nghiêm, không nói một câu nhưng lại làm kẻ khác không rét mà run.
  • Đứng giữa những kẻ này là một người đàn ông trung niên, nhìn qua rất hiền lành, rõ ràng mang nét gì đó của người châu Á, trong mắt ông ta đượm ý cười. Ông đang bế cậu bé trên tay.
  • Mẹ nuôi của cậu bé hiển nhiên là mới bước vào đây, tay cầm một bộ quần áo trẻ con vừa nhìn qua cũng biết là mua ở vỉa hè. Nhìn cảnh tượng trước mặt này, bà ta sợ đến choáng váng.
  • Quản gia
    Quản gia
    Hai vị chính là ba mẹ nuôi của cậu bé?
  • Người đàn ông trung niên đã lên tiếng, giọng nói cũng giống như diện mạo, hòa nhã dễ gần.
  • Quản gia
    Quản gia
    Tôi theo lệnh thiếu gia đến đưa con trai nuôi của hai vị đi
  • Nói xong, ông nhìn cậu bé đang nắm thật chặt tay mình, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng gầy yếu, lại thêm quần áo cũ kỹ đã bị xé nát, trong lòng đau đớn, càng thêm phẫn nộ. Khi ông nhìn thấy vị cha nuôi kia đuổi từ trên lầu xuống đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
  • Súc sinh!
  • Ngay cả một đứa trẻ nhỏ như vậy cũng không tha! Tuy rằng ông không hiểu người vô tâm như thiếu gia vì sao ra quyết định này, nhưng khi thấy đứa bé rồi, ông hoàn toàn tin vào quyết định của hắn!
  • Mẹ nuôi
    Mẹ nuôi
    À…
  • Mẹ nuôi cậu bé lập tức phản ứng, vội vàng tiến lên, vẻ mặt tươi cười.
  • Mẹ nuôi
    Mẹ nuôi
    Thì ra ngài là quản gia của cậu chủ ạ
  • Mẹ nuôi
    Mẹ nuôi
    Thật ngại quá, đến đây, mời ngồi…
  • Quản gia
    Quản gia
    Không cần, tôi chỉ đến để đưa cậu bé đi!
  • Quản gia liếc người đàn bà kia một cách khinh thường, hờ hững nói.
  • Mẹ nuôi
    Mẹ nuôi
    Được…
  • Cha nuôi
    Cha nuôi
    Không được!
  • Tên cha nuôi bỗng sinh phản ứng, tuy bị vị quản gia này nhìn đến mức toàn thân không thoải mái nhưng vẫn thô lỗ vung tay lên.
  • Cha nuôi
    Cha nuôi
    Nó là con của tôi, tôi sẽ không cho ông đưa nó đi!
  • Nói xong gã bước nhanh đến.
  • Cậu bé sợ tới mức co người lại, nhưng không đợi gã đến gần, hai người vệ sĩ phía sau quản gia đột nhiên chặn trước mặt gã, không cho gã có cơ hội tới gần cậu bé thêm nữa.
  • Cha nuôi
    Cha nuôi
    Các người, các người còn muốn cướp người hả?
  • Gã bắt đầu kêu gào.
  • Quản gia
    Quản gia
    Hành vi vừa rồi của ông hoàn toàn có thể cấu thành tội hình sự hãm hại trẻ vị thành niên, nếu không muốn gặp quan tòa thì thông minh chút đi!
  • m điệu của quản gia không cao, nhưng lại lộ ra ý lạnh. Gã cha nuôi quả nhiên bị giật mình, bà mẹ nuôi kinh ngạc một chút rồi vội vàng tiến lên cười huề.
  • Mẹ nuôi
    Mẹ nuôi
    Ông không nên nói như vậy, không có bằng chứng…
  • Nói được một nửa thì im bặt, bởi vì bà ta cũng thấy được quần áo trên người cậu bé rõ ràng bị xé rách, giận giữ quay đầu nhìn về chồng mình, trên mặt hiện vẻ xấu hổ không thôi.
  • Quản gia
    Quản gia
    Các người không muốn dây vào rắc rối, tôi cũng không có nhiều thời gian
  • Quản gia
    Quản gia
    Ở đây có một số tiền, về sau cậu bé và hai người không còn liên quan gì nữa!
  • Quản gia nói xong, vệ sĩ phía sau ném một chiếc cặp da đến trước mặt hai vợ chồng. Người đàn bà vội vàng mở hộp ra, trong nhất thời kinh sợ trước chiếc cặp da nhét đầy tiền, lúc lâu sau mới phản ứng lại.
  • Mẹ nuôi
    Mẹ nuôi
    Đây, đây là bao nhiêu tiền?
  • Người đàn ông cũng sợ ngây người, cả đời này gã chưa từng thấy nhiều tiền đến thế. Vị quản gia không rảnh để ý tới phản ứng của vợ chồng nọ, mà lấy ra một xấp văn kiện mở ra trước mặt họ…
  • Quản gia
    Quản gia
    Đây là giấy chuyển quyền nuôi dưỡng cậu bé, thiếu gia nhà chúng tôi đã ký tên rồi
  • Quản gia
    Quản gia
    Hai vị cùng ký tên đi!
  • Tài liệu mở ra, theo bản năng, cậu bé nhìn xuống. Cậu nhận được rất nhiều mặt chữ, trước khi được nhận nuôi cậu đã đọc được khá nhiều chữ rồi. Cậu nhìn đến chữ ký của người giám hộ, có một cái tên, nét bút cứng cáp, chữ đầu tiên là “Kim”, chữ thứ hai hơi phức tạp, hình như giống chữ “Taehyung”.
  • Hai người cha mẹ nuôi cùng há miệng, cuối cùng dưới sự cưỡng ép bằng ánh mắt lạnh ngắt của đám vệ sĩ, sợ đến mức vội vàng ký tên.
  • Quản gia nhìn thoáng qua tờ giấy, vừa lòng gật đầu.
  • Cha nuôi
    Cha nuôi
    Xin hỏi ông muốn đưa nó đi đâu?
  • Tên cha nuôi có chút không cam lòng, bán một con cừu non như thế cho người ta, tim của gã đã đau chết được, vừa rồi kinh sợ cho nên gã quên nhìn đối phương tên là gì.
  • Quản gia
    Quản gia
    Việc này không liên quan đến ông, từ hôm nay trở đi, cậu bé không còn quan hệ gì với các người!
  • Quản gia hừ lạnh một tiếng.
  • Quản gia
    Quản gia
    Cậu bé sẽ là tiểu thiếu gia của nhà chúng tôi, thức thời thì cầm số tiền này, về sau nước giếng không phạm nước sông!
  • Mẹ nuôi
    Mẹ nuôi
    Đương nhiên, đương nhiên!
  • Người đàn bà chỉ mong có thế, vội vàng cúi đầu khom lưng.
14
Chap 6: Rời đi